Kết quả kiểm tra sức khỏe khiến tôi hoang mang, gọi chồng đến viện nhưng anh chỉ thờ ơ đáp: "Nắng lắm, chiều mát rồi hãy đi" và tôi phải đưa ra quyết định đau lòng.
Tôi gần 30 tuổi mới kết hôn với Lãm, người lớn hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi không có tình yêu sâu đậm, chỉ gặp nhau qua mai mối và quyết định cưới khi thấy đối phương có ngoại hình tạm ổn và công việc ổn định. Tôi gật đầu ngay khi Lãm mở lời, vì áp lực từ bạn bè và họ hàng. Chúng tôi cưới sau 4 tháng quen nhau, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Dù tôi khá duyên dáng, nhưng cuối cùng lại phải kết hôn vội vàng. Thế nhưng, khi sống chung, tôi nhận ra mình đã sai. Cuộc sống hôn nhân mệt mỏi, Lãm thì hời hợt và dường như không coi tôi là gì.
Anh chẳng bao giờ hỏi tôi làm gì hay đi đâu, kể cả khi tôi không nấu cơm cho anh. Lãm tự nấu mì và ăn hàng mà không thèm nhắn tin. Hồi đầu, tôi làm tất cả nhưng anh lại lạnh nhạt hơn. Nhiều lần tôi nấu cơm mà anh về muộn không báo trước. Khi tôi hỏi, anh còn đáp lạnh lùng: "Em là vợ anh chứ không phải mẹ anh". Tôi tức giận và không nấu cơm cả tuần. Lãm vẫn sinh hoạt bình thường, không hề quan tâm. Tiền bạc ai người nấy giữ, cuối tháng chỉ chia đôi. Khi có đám cỗ, tôi gửi phong bì cho nhà tôi, còn Lãm lo cho nhà anh. Mẹ chồng thì thường xuyên sang bắt bẻ, càng khiến tôi chán nản hơn.
Mẹ chồng tôi luôn có ý kiến về mọi việc, từ nấu nướng đến cuộc sống của tôi, và còn nói với hàng xóm rằng tôi ở tuổi 30 mà vẫn chưa biết làm gì. Mẹ tôi cũng biết chuyện và từng gọi điện khóc lóc, bảo tôi hãy cố gắng làm tròn bổn phận. Tôi cảm thấy áp lực và mệt mỏi trong cuộc sống hôn nhân. Gần đây, tôi đi khám sức khỏe và phát hiện mình có thai, điều này khiến tôi vui mừng và hy vọng mối quan hệ của chúng tôi sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, khi nhận kết quả khám, tôi không muốn báo tin qua điện thoại nên đã gọi cho chồng, nói rằng cần người nhà đến gấp vì sức khỏe có vấn đề.
Tôi nói với Lãm như đang nài nỉ, nhưng anh chỉ hỏi tôi có vấn đề gì không. Tôi khăng khăng không thể trao đổi qua điện thoại, cần gặp trực tiếp bác sĩ. Lãm từ chối với nhiều lý do: trời nắng, anh vừa về nhà, và bảo tôi cứ ăn uống tạm. Tôi hiểu anh ngại ra ngoài giữa trời nắng, nhưng cảm thấy tủi thân khi nước mắt tuôn rơi trên đường. Tôi dừng lại ở quán cà phê để nghỉ ngơi và suy nghĩ lại.
Cuối cùng, tôi đã quyết định ly hôn. Hôn nhân không chỉ cần tình yêu mà còn cần sự hy sinh và chăm sóc từ cả hai phía. Tôi cảm thấy mình là người duy nhất vun đắp, trong khi chồng thì thờ ơ. Khi Lãm gọi hỏi thăm, tôi đã lạnh lùng thông báo sẽ ly hôn và mang đơn về. Anh bối rối và xin lỗi, nhưng quyết định của tôi đã được đưa ra. Tôi sẽ làm mẹ đơn thân.
Source: https://afamily.vn/nhan-ket-qua-kiem-tra-suc-khoe-toi-hot-hoang-goi-chong-toi-benh-vien-nhung-anh-dung-dung-nang-lam-chieu-mat-di-va-quyet-dinh-cay-dang-2020090317353136.chn